Nếu tôi biết khi còn 20 – Tôi đã lựa chọn sống và khát vọng

[Cảm nhận của học viên tham dự hội thảo Nếu Tôi Biết Khi Còn 20]

Mình viết bức thư này để tỏ lòng cảm ơn đến toàn thể các bạn vì chương trình tối ngày hôm qua – Nếu Tôi Biết Khi Còn 20 của thầy Trần Đăng Triều.

Có một điều đặc biệt ngay từ khi mình bước lên tầng 14 toà CTM Complex. Đây là lần đầu tiên mình tới chương trình trễ như vậy, 19h10 phút vì đợi 1 người bạn đến cùng (cậu bạn đó sau đó vì đến quá 19h15 nên không được tham gia nữa). Và đó cũng là lần đầu tiên mình ngồi hàng nghế cuối – 1 cảm giác khá tội lỗi dâng lên trong lòng và sự luyến tiếc vì không thể đến sớm hơn để ngồi hàng ghế đầu tiên – nơi mà mình được ngồi gần với diễn giả để có thể lắng nghe nhiều nhất.

Và rồi 5 phút sau – mình chợt nhớ đến câu thần chú của thầy Trần Đăng Khoa từng nói cách đây hơn 1 tháng trong khoá học Sống và Khát Vọng: “Sống và khát vọng – tôi chọn những niềm tin tích cực và hữu ích”. Không biết các bạn có để ý không nhưng mình đã đặt tay lên trái tim và thầm nói như thế. Và rồi cảm xúc được dâng trào – mình tiếp tục tham gia 1000% như chưa hề có chuyện trước đó xảy ra.

Câu chuyện của thầy Trần Đăng Triều thực sự khiến mình xúc động. Thì ra trước khi đứng trên sân khấu toả sáng như ngày hôm nay thầy cũng đã làm những công việc chẳng liên quan mấy đến công việc diễn giả hiện tại. Và sự can đảm đến tột cùng – sắm vai làm lớp trưởng khi còn học Đại học Hàng hải, đi gặp thầy giáo bộ môn và giúp cả lớp qua môn, đã truyền cảm hứng cho mình về việc “Sống và khát vọng, tôi lựa chọn sống như thể ngày mai không bao giờ đến”.

Cuối chương trình, khoảnh khắc cả căn phòng tối sập và mọi người được trải nghiệm khoảnh khắc giải toả những cơn stress trong lòng bấy lâu này, mình đã khóc thực sự. Không phải vì những cơn đau trong lòng được giải phóng, mà là vì mình nhớ lại câu chuyện một người bạn của mình vừa mới ra đi vì tai nạn giao thông.

Cuối buổi hội thảo Nếu Tôi Biết Khi Còn 20, mình được tiếp xúc với một chị học viên có khả năng lôi cuốn người nghe rất tốt. Câu chuyện của chị về việc giữ ai đó hay cái gì đó quá chặt cũng sẽ chỉ khiến chúng càng lúc càng rời xa chúng ta. Câu chuyện đã giúp mình hiểu được phần nào lý do vì sao trong nhiều trường hợp mối quan hệ của chúng ta với những người xung quanh lại dễ đổ vỡ đến thế.

Cuốn sách Chiến Thắng Cuộc Chơi Thế Kỷ 21 cuối buổi hội thảo Nếu Tôi Biết Khi Còn 20 là lời cảm ơn cuối cùng mình gửi đến tất cả các bạn. EVOL mãi luôn là ngôi nhà thứ 2 – mình luôn có 1 niềm tin mãnh liệt như thế.

Nguyễn Đức Anh

Chia sẻ lên:

Share on facebook
Share on twitter
Share on linkedin
Go to Top